Thứ Tư, 8 tháng 2, 2017

TẾT CHIA ĐÔI

(FB Vẫn Dòng Sông ấy)
Đón tết này...chúng mình lại xa nhau
Em ở Miền Nam...anh về Miền Bắc.
Anh cam chịu mưa phùn gió bấc
Để được về bên mẹ những ngày xuân.
Đã qua rồi bao năm tháng gian truân
Trên đầu anh, tóc đã nhiều sợi bạc
Suốt cả năm làm thân cò, thân vạc
Tết phải về, báo hiếu mẹ, em ơi!
Đón tết này, vợ chồng lại hai nơi
Em ở với con, anh về bên mẹ
Dẫu có buồn chắc là không rơi lệ
Xa cách này là đạo lý làm con.
Mẹ chúng ta, tuổi đã chín ba tròn
Đêm giao thừa cần có anh bên cạnh
Mẹ chờ đợi suốt cả mùa đông lạnh
Con sẽ về sưởi ấm mẹ yêu ơi!
Cứ tết về là ta lại chia đôi
Năm ngoái em về...để anh ở lại
Vì mẹ già, xa nhau không ngần ngại
Tết sang năm sẽ đến lượt em về.
Anh và em, cuộc sống gắn theo nghề
Tết nghỉ phép...gần như là không thể
Vé về tết... cả nhà đâu có dễ
Nên thôi đành phải chịu cách xa.
Hàng triệu người còn phải khổ hơn ta
Đã nhiều năm không về quê ăn tết
Nhớ mẹ cha, nhớ quê hương da diết
Bụng muốn về nhưng "lực bất tòng tâm"...
Phan Thượng Cầm

ĐỒ "MADE IN CHINA" KHÔNG BỀN

Một anh người Tàu lấy một cô Phi châu da đen làm vợ, sanh một đứa con. Hai tháng sau đứa con chết.
Gia đình làm đám tang, cả nhà khóc lóc kêu la thương tiếc. Một bà lão trong gia đình cô Phi Châu vừa khóc lóc vừa kể lể cho mọi ngưởi nghe :
-Tôi đã biết trước rồi mà ! Trời ơi, Tôi đã biết trước rồi mà !!!
Ông cụ già là trưởng lão trong dòng họ người châu Phi hỏi:
-Bà biết trước điều gì, nói cho tôi nghe đi !
Bà ta trả lời:
-Tôi đã biết trước là đồ " Made in China " là không có bền mà!

ANH CẢNH SÁT THẬT DỄ THƯƠNG

Một tài xế chạy xe quá tốc lực bị cảnh sát đuổi theo và chặn lại. Anh cảnh sát nói : "Rất may cho anh, hôm nay tôi có chuyện vui trong lòng, tôi cho anh một cơ hội: Nếu anh nói ra một lý do chính đáng tại sao anh chạy xe nhanh quá như vậy thì tôi tha cho anh..." 
- "Thưa Xếp, Chẳng nói giấu gì Xếp. Tuần trước con vợ tôi bỏ đi theo một tên cảnh sát, hôm nay, thấy xe Xếp đuổi theo, tôi phải chạy nhanh vì tôi tưởng tên cảnh sát đó đuổi theo để trả lại con vợ cho tôi..."
- "Hay! Tôi tha cho anh đó..."

SẮP TẾT BỊ VỢ LỪA, ĐAU THẬT !

Đang nhậu vui, điện thoại đổ chuông. 
- A lô ! Gì đó bà xã ?
- Anh ơi !.... Trộm vô nhà mình vét sạch tiền rồi?
- Em nói gì vậy? Trước mắt, em mất bao nhiêu ?
- Dạ, thú thật với anh, 5 triệu em dấu dưới gối, nó đã móc hết rùi.
- Chết cha ! Vậy em vô buồng, lật cái hình cưới của vợ chồng mình ra, coi thử 5 triệu anh giấu trong đó còn không đi ?
- Dạ, để em vô coi thừ, lát em gọi lại.
Chuông rung :
- A lô ? Sao em ?
- Dạ ! Nó móc hết luôn rồi anh ơi !
- Chết tiệt, vậy em chạy gấp vô toa lét, em coi phía sau tấm gương soi, anh nhét 10 triệu ở đó còn không?
Dạ, để em vô coi thừ, anh tắt máy đi, lát em gọi lại....
Chuông rung :
- A lô ? Sao em ?
- Dạ ! Nó móc hết lun rồi anh ơi !
- Chết mẹ, vậy là 15 triệu của anh đi tong rồi? Công cán dấu diếm bấy lâu nay, tiền đâu để anh chơi tết đây? ?
- Không sao đâu anh ơi ! Cứ nhậu đi, em đùa với anh đó, không có trộm nào hết. Em nhập hết số tiền ấy vào tài sản chung rùi. Nhậu tiếp đi anh ! Chụt chụt nha anh yêu !

SỐ ĐÃ ĐEN THÌ BAO GIỜ CŨNG ĐEN

Thần chết đến gõ cửa nhà một anh chàng nọ và nói:
"Anh bạn! Theo danh sách xuống địa ngục của ta thì anh đã hết thời hạn sống trên dương gian rồi. Sẵn sàng đi cùng ta chưa?"
Chàng trai:
"Chưa chưa, thần chết ơi, con muốn được sống"
Thần chết:
"Đến tên ai thì người đấy phải đi, đó là quy luật rồi. Ai cũng phải chết 1 lần, không muốn cũng không được"..
Sau một hồi suy nghĩ, chàng trai nói:
"Thôi được, nhưng đâu cần Ngài phải gấp thế, hãy ngồi xuống đây và cùng ăn với con 1 bữa trước khi lên đường"
Thần chết:
"Được"
Anh ta dọn cho Thần chết 1 bữa ăn thật hoành tráng và trộn thuốc ngủ vào trong đó.
Sau khi ăn xong, Thần chết thiếp đi.
Anh chàng vội vàng lấy cuốn sổ của Thần chết, gạch tên anh ở hàng đầu tiên và chuyển nó xuống hàng cuối cùng.
Sau một hồi mê man, Thần chết tỉnh dậy và nói:
"Để tỏ lòng biết ơn về bữa ăn ngon ngày hôm nay, ta quyết định sẽ bắt đầu danh sách xuống địa ngục theo chiều ngược lại, đi từ dưới lên trên!!"
Chàng trai:@##$@@@&^%­%$# -!

VỊ KHÁCH THỨ 100

Nhân dịp đầu xuân, một nhà hàng nổi tiếng đắt đỏ có treo bảng thông báo: “Miễn phí và tặng quà có giá trị cho người khách may mắn thứ 100”.
Chú nọ kiên nhẫn ngồi chờ trước cửa.
Sau khi cần mẫn đếm tới người thứ 99, chú ta mới bước vào và gọi món ăn thoải mái. Ăn xong, chú vui vẻ nói với chủ tiệm:
- Tôi là người khách may mắn phải không?
- Cậu làm sao thế. Cậu là người khách đầu tiên đấy.
- Thế những người vào trước đây là gì thế?
- Họ vào chỉ để hỏi xem đã đến người khách thứ bao nhiêu rồi thôi.
- !?

Bài thơ: ĐÔI DÉP

Bài thơ đầu anh viết tặng em 
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết 
Những vật tầm thường cũng biến thành thơ
Hai chiếc dép gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia
(st)

RẮC RỐI CÁI VÒNG TRÁNH THAI

Có một đoàn tuyên truyền, vận động sinh đẻ có kế hoạch lên công tác tại một vùng nông thôn miền núi. Nghe tin đợt đầu cách đây khoảng hơn một năm, bà con dân tộc ở đây hưởng ứng rất sôi nổi, tham gia rất nhiệt tình. Đoàn mang lên bao nhiêu vòng tránh thai đều được sử dụng hết sạch. Nhiều chị em tới muộn, thiếu vòng tránh thai còn tỏ ra thắc mắc, chạy về khóc tu tu.
Rút kinh nghiệm đợt trước, đợt này Đoàn chuẩn bị chu đáo, kỹ lưỡng hơn, số người đông hơn, số vòng tránh thai cũng nhiều gấp đôi, lại còn có cả phóng viên truyền hình, báo chí đi theo để viết tin, làm phóng sự nữa chứ.
Ấy thế mà, không hiểu tại sao, đợt vận động này chẳng có mấy người tham gia cả. Đoàn đã cắm chốt ở đây tới 2 ngày rồi mà chỉ thấy lẻ tẻ có vài ba người tới xin đặt vòng. Quá ngạc nhiên vì sự thay đổi bất thường này, một phóng viên tìm bằng được chị cán bộ phụ nữ xã để xin phỏng vấn:
- Thưa chị, được biết cách đây hơn một năm, chị em phụ nữ xã nhà ủng hộ rất mạnh mẽ cuộc vận động sinh đẻ có kế hoạch. Tại sao lần này phong trào lại lắng thế ạ?
- Các chú chưa biết thật sao? Lần trước các chú mang tới đây các vòng tránh thai bằng chất dẻo, chị em chúng tôi thấy rất an toàn nên tham gia rất đông. Nhưng lần này các chú lại mang tới vòng tránh thai bằng kim loại sáng loáng, chị em chúng tôi sợ, không dám tham gia.
- Tại sao chị em lại sợ vòng tránh thai kim loại ạ?
- Còn tại sao nữa, chị em chúng tôi là những nông dân, chân lấm tay bùn, ngày nắng cũng như ngày mưa, chỉ biết lấy đồng ruộng làm bạn. Mà những này mưa, ngày gió, vùng quê chúng tôi trời nhiều sấm sét lắm. Nghe tin đâu sấm sét chỉ trực dò tìm những người có kim loại trong người mà đánh. Nếu chị em chúng tôi mang trong người cái vòng cái vèo kim loại đó, trời mưa trời gió lại chổng mông chỗng tĩ lên trời mà cấy, mà hái thì có khác nào trêu ngươi thần sét còn gì. Vùng quê chúng tôi, người bị sét đánh cũng có rồi, nhưng chưa có ai bị sét đánh trúng cái chỗ đó bao giờ cả, nên sợ lắm, không ai dám đặt vòng kim loại đâu mấy chú à!

HÌNH NHƯ BỊ MA ÁM

Giờ nghỉ trưa ở công sở. Trong lúc mọi người rủ nhau đi ăn uống thì một anh chàng cứ đi qua đi lại, dáng vẻ bồn chồn. Thấy vậy, một đồng nghiệp liền lại gần hỏi han.
- Có chuyện gì vậy? - Người bạn hỏi.
- Hôm nay tớ cứ như bị ma ám ấy. Buổi sáng đánh răng thì tớ làm gãy bàn chải. Lát sau, tớ lại làm gãy dao cạo khi cạo râu. Lúc khóa cửa đi làm tớ đánh gãy chìa khóa. Tới văn phòng, tớ vừa sờ vào nắm đấm cửa thì nó rụng luôn ra.
- Hay là cậu về nhà nghỉ đi! - Người bạn khuyên.
- Không cần. Tớ có mệt mỏi gì đâu. Vấn đề là ở chỗ tớ "mắc" quá nhưng không biết có nên đi tiểu không.

CÁCH GIẢI THÍCH HỢP LÝ

Có một ông nọ già lắm rồi vẫn lấy vợ trẻ măng, lại còn đẻ ngay thằng cu. Ông sướng lắm nhưng vẫn hơi lăn tăn, bèn đến bác sĩ hỏi xem chuyện này có tin được hay không. Bác sĩ sờ cái nọ, nhấc cái kia, soi một số thứ dưới kính hiển vi, xong pha ấm trà anh em tâm sự. Bác sĩ bảo: 
- Nói thật với bác, kết luận ngay trường hợp của Bác thì kể ra cũng khó. Để em kể bác nghe câu chuyện này, nghe xong thì tùy Bác suy diễn thế nào về trường hợp thắc mắc của Bác cũng được:
Thế này nhé, Hôm chủ nhật vừa rồi, em chống batoong đi dạo trong rừng. Đang đi tự nhiên thấy một con cáo chạy qua, em nổi hứng giơ batoong chỉ vào nó kêu "Pằng!". Ai ngờ con cáo lăn ra chết.
Đi tiếp đoạn nữa, em lại thấy trên cao có một con sóc, em lại chỉ batoong vào nó và kêu "Pằng!". Ngạc nhiên chưa, con sóc rơi xuống đất chết tươi.
Nhưng mà, ngay lúc đấy lại có một con gấu to bự tổ chảng nhảy ra trước mặt em, em sợ quá trời, em lại chỏ batoong vào giữa mặt con gấu, kêu "Pằng!".
- Xong sao? Con gấu chết hay bị thương?
- Dạ, đúng lúc ấy có thằng giật vai em, em quay lại thì thấy thằng lái xe của em vác khẩu súng săn trên vai. Nó quát ầm lên: “Pằng pằng cái máu L., chạy mau lên, con này to quá, súng của em đéo bắn được đâu". Chúng em chạy thục mạng, may mà thoát thân.
Câu chuyện của em chỉ có thế, không biết nó có giúp Bác giải thích cái vụ thắc mắc của Bác được hay không?
- Ờ. ờ. ờ…. - Sắc mặt ông ta cứ tái dần, tái dần….

ĐÀN ÔNG LÀ CHÚA NHỚ DAI?

Người vợ thức giấc lúc đêm khuya và không thấy ông chồng trên giường. Bà khoác vội áo choàng và xuống lầu tìm ông ta. Bà thấy ông đang ngồi ở bàn ăn với một ly cà phê nóng để trước mặt. Ông ta có vẻ đăm chiêu , chỉ nhìn chăm chăm vào bức tường. Bà thấy ông quẹt nước mắt và nhấp một ngụm cà phê.
- Có chuyện gì vậy anh? - bà rón rén vào phòng và hỏi nhỏ - Sao tự nhiên anh xuống đây vào giờ này?
Người chồng nhìn ly cà phê, trả lời :
- Hôm nay là ngày kỷ niệm 20 năm mình gặp nhau .
Bà vợ không thể nào tin là ông chồng nhớ đến như vậy, bà cũng sụt sùi khóc theo. Người chồng tiếp:
- Em còn nhớ 20 năm trước khi mình bắt đầu hẹn hò? Lúc đó anh 18 và em chỉ mới 16? - ông chồng nói một cách trịnh trọng.
Lại một lần nữa bà vợ lau nước mắt nghĩ rằng chồng bà thật chu đáo và nhạy cảm.
- Vâng, em nhớ chứ - bà trả lời.
Người chồng ngập ngừng. Lời nói thật khó diễn tả:
- Em còn nhớ lúc ba em bắt quả tang tụi mình ngồi trong ghế sau của xe anh?
- Vâng, em nhớ - người vợ đáp , nhẹ ngồi xuống ghế cạnh chồng.
Người chồng tiếp:
- Em có nhớ là ba em đã chĩa cây súng vào mặt anh và quát lên : "Hoặc là mày phải lấy con gái tao, không thì tao cho mày vào tù 20 năm , mày muốn đằng nào?
- "Em cũng nhớ như vậy " - người vợ thỏ thẻ đáp.
Ông chồng gạt thêm giọt nước mắt trên má và nói :
- "Lẽ ra anh được ra tù ngày hôm nay

CÁI GÌ TRỄ ?

Vợ thấy chồng đi làm về, chạy ngay ra đón chồng, hôn 1 cái vào má và thỏ thẻ với ông :
- Anh ơi, em “trễ” 2 tháng rồi, chắc chúng ta có em bé quá
Chồng vui mừng khôn siết vì sắp được làm bố.. 2 vợ chồng cùng nhau xem ti vi và đi ngủ.
Sáng hôm sau, chồng lại đi làm, chỉ có mỗi bà vợ ở nhà. Có 1 anh nhân viên Điện lực đến bấm chuông
-Tôi có thể giúp gì cho anh?
-À không , tôi đến đây chỉ để báo cho bà biết là bà đã trễ 2 tháng rồi nhá!!!”
- Ha? Sao các anh lại biết?
- Bà đừng có cố tỏ vẻ ngạc nhiên như thế, bà trễ dù là 1 bữa chúng tôi cũng bíết chứ đừng nói chi đến 2 tháng như vậy!!!
Quá hoảng sợ, bà vợ nói :
-Thôi đợi chồng tôi nói chuyện với các anh!!! rồi đóng sập cửa lại.
Ngay sáng hôm sau ông chồng đến ngay công ty điện lực và gặp anh nhân viên thu tiền hôm trước, vỗ bàn hét :
-Này anh kia, anh muốn gì ở vợ chồng chúng tôi?”
- Cũng đơn giản thôi, ông bà vui lòng đưa chúng tôi tiền là mọi việc sẽ ổn thỏa
Ông chồng nghĩ đang bị tống tiền , nên càng thêm bực tức:
- Nếu tao không đưa tiền cho mày thì sao?
- Bắt buộc chúng tôi phải cắt của ông thôi – anh nhân viên thu tiền trả lợi.
Ông chồng há hốc miệng: “Cắt rồi vợ tôi xài cái gì ”
- Điện cắt rồi thì kêu bà ta xài đỡ cây đèn cầy vậy !!!!!

ĐỊNH NGHĨA VỀ VỢ

Tục ngữ có câu: “Nhất vợ nhì trời”. Thế mới biết tầm quan trọng của vợ có tính ... chiến lược như thế nào!. Với tư cách của một người luôn yêu vợ... tôi đã nghe thiên hạ nói rằng:
- Ăn nhiều, nói lắm, mau già, lâu chết... là con gì?.
Tôi xin cực lực phản đối nếu ai đó trả lời, đó là ... con vợ!. Ủa! nhưng mà định nghĩa như thế thì có gì là sai không nhỉ?
Bạn tôi, xin nói trước, anh ta là một chuyên gia đi uống bia... có “gác tay”. Sau nhiều năm chinh chiến, lăn lộn, anh ta đã rút ra được kinh nghiệm đáng yêu như sau:
Trong nhà gì đẹp bằng em
Mắt xanh, má đỏ, lại chen ... nanh vàng
Nanh vàng, má đỏ, mắt xanh
Gần chồng mà chẳng...hôi tanh mùi...chồng
Ấy là những điều mà anh ta “tự thú” khi quay về với vợ. Vậy là cũng đáng tha thứ lắm chứ?!
Một anh bạn nữa của tôi là hưóng dẫn viên du lịch. Anh ta có cơ hội đi khắp mọi nơi. Do đi nhiều, xa vợ nhiều, va chạm nhiều cái mới, nên anh ta mới đúc kết như thế này:
Không đi không biết Đồ Sơn
Đi thì mới thấy không hơn “đồ nhà”
Đồ nhà tuy xấu, tuy già
Nhưng là đồ thật, không là ... đồ sơn.
Anh ta là hướng dẫn viên du lịch nên anh ta tiếp cận nhiều danh lam thắng cảnh. Ở đâu thấy đẹp, thấy quyến rũ là anh ta lại lấy vợ ra để so sánh, để rồi đi đến kết luận rằng: Vợ vẫn là trên hết.
Thế đấy, mỗi chuyên môn, mỗi nghề nghiệp, họ có những cách định nghĩa về vợ khác nhau.
Nhà triết học thì cho rằng, vợ là một tồn tại khách quan ngoài ý muốn của chúng ta...
Nhà khảo cổ thì cho rằng vợ là loại đồ cổ càng để lâu càng mất giá.
Nhà kinh tế thì cho rằng vợ là một ngân hàng mà tiền gửi vào thì dễ, nhưng

DỤNG CỤ ĐO

Vợ nói với chồng:
- Mình ơi! Ðể đo nhiệt độ người ta dùng "nhiệt kế", để đo cường độ dòng điện dùng "ampe kế", đo hiệu điện thế dùng "vôn kế" ... Ðể đo sự bền vững của con tim, khối óc đàn ông người ta dùng "mỹ nhân kế". Còn để đo sức khỏe của mình thì dùng kế gì nhỉ?
Chồng:
- Ðể đo sức khỏe của anh là phải dùng.... "vợ kế"!
- !!!