Lắm khi con người thật lạ, chỉ đến khi hạnh phúc mất đi rồi mới
chợt nhận ra mình đã từng thật hạnh phúc, muốn níu giữ lại nhưng… mọi sự cũng
đã muộn màng.
Tuy vậy, "hạnh phúc và tình yêu" là thứ vô hình nhưng
lại tồn tại mãi với thời gian, nếu con tim ta vẫn còn yêu thương, còn nhung
nhớ… thì cảm xúc ấy sẽ trở về.
Anh cưới chị được 10 năm. Giữa hai vợ chồng không còn xúc cảm và
hứng thú. Anh ngày càng cảm thấy đối với vợ hầu như chỉ còn là trình tự và
nghĩa vụ. Anh bắt đầu thấy ngán chị. Nhất là khi company vừa nhận về một người
phụ nữ trẻ hết sức sôi nổi và cuồng nhiệt bám lấy anh.
Anh chợt có cảm giác cô ta là mùa xuân thứ hai của anh.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, anh quyết định ly dị vợ. Chị dường như đã trơ lỳ, bình
thản, đồng ý đòi hỏi của anh.
Thủ tục tiến hành rất thuận lợi. Sau khi ra khỏi cửa, anh chị đã
trở thành cá nhân độc lập và tự do. Không hiểu sao, anh bỗng thấy trống trải vô
cùng, anh nhìn chị nói: “Trời tối rồi, hay là đi ăn cơm đã.”
Chị nhìn anh nói: “Vâng. Em nghe nói gần đây vừa khai trương Nhà
hàng Ly Hôn, chuyên phục vụ bữa ăn cuối cùng cho các cặp vợ chồng ly dị. Chúng
mình đến đấy đi?”
Anh gật đầu. Hai người, một trước một sau lặng lẽ đi vào
Nhà hàng Ly Hôn. Anh chị vừa yên vị trong phòng VIP, người chiêu đãi viên đã
bước vào nói: “Anh chị dùng gì ạ?”
Anh nhìn chị nói:
- Em gọi đi.
Chị lắc đầu:
- Em ít khi ăn nhà hàng, không quen gọi món, anh gọi đi.
- Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi quy định, bữa này do vợ gọi
món hàng ngày người chồng thích ăn nhất, và chồng gọi món người vợ thích ăn
nhất. Đấy là món “Ký ức cuối cùng.”
- Thôi được. Chị hất món tóc xõa trước mặt ra sau, nói:
“Gà luộc chấm gia vị nước chanh, đậu phụ rán chấm nước mắm nguyên chất rắc hành
thái nhỏ, chân giò luộc chấm mắm tôm, rau cải thảo luộc.”
- Anh gọi gì ạ? Cô chiêu đãi viên nhìn anh. Anh sững
người. Lấy nhau 10 năm, anh thật sự không biết vợ anh thích ăn món gì. Anh há
hốc mồm, ngồi thừ ra đấy.
- Những món này đủ rồi, đều là món chúng tôi thích nhất. Chị vội
chữa thẹn cho anh.
Người chiêu đãi viên cười:
- Thực tình mà nói, đến nhà hàng chúng tôi ăn bữa cơm cuối cùng,
các anh các chị đều không thể nuốt trôi. Hay là anh chị đừng dùng món “Ký ức
cuối cùng” nữa, hãy dùng bữa tối nhà hàng đặc biệt làm cho vợ chồng ly hôn: Đồ
uống ướp lạnh. Những người đến đây, không có ai từ chối sự lựa chọn này.
Anh chị gật đầu:
- Được!
Chốc lát, cô phục vụ mang đến hai phần ăn ướp lạnh. Trong hai
phần ăn, có một phần xanh lơ, toàn đá đập vụn; một phần đỏ tươi, còn đang bốc
khói.
- Bữa tối này gọi là “một nửa ngọn lửa, một nửa nước biển”. Mời
anh chị thưởng thức. Cô chiêu đãi viên nói xong lui ra.
Trong phòng ăn im lặng như tờ, anh chị ngồi đối diện, nhưng
không biết nói gì với nhau.
- Cộc cộc cộc! Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cô chiêu đãi viên đi
vào, tay bưng chiếc khay có một bông hồng đỏ tươi, nói: “Anh còn nhớ cảnh tặng
hoa cho chị đây không? Bây giờ, khi mọi việc đã kết thúc, không còn là vợ
chồng, nhưng là bạn. Bạn bè gặp nhau vui vẻ rồi chia tay, anh tặng chị bông
hồng cuối cùng đi.”
Chị rùng mình, trước mắt hiện ra cảnh anh tặng hoa chị 10 năm về
trước. Hồi đó, anh chị vừa đến thành phố xa lạ này, hai bàn tay trắng, bắt đầu
xây tổ ấm từ số không. Ban ngày, anh chị đi tìm việc làm, ban đêm chị ra hè phố
bán quần áo. Anh vào nhà hàng rửa bát. Nửa đêm mới về đến gian nhà thuê chưa
đầy 10 mét vuông. Đời sống khổ cực, nhưng anh chị thấy vui, thấy hạnh phúc.
Ngày Tình Yêu (Valentine) đầu tiên ở thành phố này, anh mua tặng
chị bông hồng đầu tiên, nước mắt chị chảy dài trên má vì sung sướng quá. 10 năm
rồi, cuộc đời đã giàu lên, thế mà anh chị lại chia tay nhau. Càng nghĩ, chị
càng tủi, hai mắt ngấn lệ, xua tay nói: “Thôi, thôi, khỏi cần.”
Anh cũng nhớ lại 10 năm qua. Và sực nhớ 5 năm nay, anh không mua
hoa tặng chị. Anh vội vẫy tay, nói: “Không, phải tặng.”
Cô chiêu đãi viên cầm bông hồng lên, “xoèn xoẹt” một cái, bẻ làm
đôi, ném vào cốc của anh chị, mỗi người một nửa. Bông hồng tức khắc hòa tan
trong cốc.
- Đây là bông hồng nhà hàng làm bằng gạo nếp, cũng là món ăn thứ
ba gửi anh chị. Mời anh chị thưởng thức. Còn cần gì nữa, anh chị cứ gọi em”.
Nói xong, cô quay người ra khỏi phòng.
- Em… anh… Anh nắm lấy tay chị, nói không nên lời. Chị rút mạnh
bàn tay. Không rút nổi, bèn để yên. Anh chị im lặng nhìn nhau, vẫn không nói
nên lời.
- Phụt! Đèn điện tắt ngấm, trong phòng tối om. Bên ngoài
vang lên tiếng chuông báo động đổ dồn, có mùi cháy khét lẹt bay vào.
- Chuyện gì thế? Anh chị vội đứng lên.
- Nhà hàng cháy rồi, mọi người ra ngoài mau, mau lên! Bên ngoài
có người kêu thét lên.
- Anh! Chị ép vào người anh, “em sợ!”
- Đừng sợ! Anh ôm chặt lấy chị, “Em đừng sợ, có anh ở bên
cạnh. Chúng mình chạy ra ngoài đi.”
Ngoài phòng, đèn điện sáng trưng, mọi vật như cũ, không có chuyện
gì xảy ra. Cô chiêu đãi viên nói:
- Xin lỗi anh chị, đây là món “Sự lựa chọn từ đáy lòng” của nhà
hàng gửi tới anh chị.
Anh chị trở về phòng ăn, ánh sáng chan hòa. Anh cầm tay chị nói:
- Vừa nãy là sự lựa chọn từ đáy lòng của chúng mình thật.
Anh cảm thấy chúng mình không thể sống thiếu nhau, ngày mai chúng mình đi đăng
ký lại!
Chị cắn môi:
- Anh nói thật lòng đấy chứ?
- Thật! Anh hiểu rồi.
Cô ơi, cho thanh toán…
Cô chiêu đãi viên đi vào, đưa cho anh chị mỗi người một tấm
phiếu màu hồng rất đẹp nói:
- Đây là phiếu thanh toán của anh chị, cũng là món quà của nhà
hàng gửi tặng anh chị, gọi là “Phiếu thanh toán vĩnh viễn”, mong anh chị cất
giữ mãi mãi.”
Anh nhìn phiếu, mắt đỏ hoe.
- Anh làm sao thế? Chị lo lắng hỏi. Anh đưa phiếu thanh toán của
mình cho chị, nói: “Anh có lỗi với em, mong em tha thứ.”
Chị cầm tấm phiếu đọc: “Một gia đình ấm cúng, hai bàn tay làm
lụng, ba canh ngồi chờ anh về, bốn mùa dặn anh giữ gìn sức khỏe, năm tháng săn
sóc anh chí tình, sáu mươi mẹ già vui vẻ, bảy ngày trong tuần nuôi dạy con cái,
tám phương giữ gìn uy tín của anh, chín giờ thường xuống bếp làm món anh khoái
khẩu, mười năm hao tổn tuổi xuân. Vì ai… Đó là vợ anh”.
- Anh vất vả thật đấy. Mấy năm qua em thờ ơ với anh quá.
Chị đưa phiếu thanh toán của mình cho anh xem. Anh mở ra đọc: “Một
mình gánh vác trách nhiệm, hai vai nặng trĩu cơ đồ, ba canh cặm cụi bên bàn, tứ
thời chạy ngược chạy xuôi, vinh nhục biết chia sẻ cùng ai, bể dâu khắc sâu đuôi
mắt, nghĩa vụ đối với gia tộc, gập ghềnh chông gai con đường công danh, là
người phàm tục làm sao mười phân vẹn mười. Lúc nào cũng tận tình với vợ con…
Đấy là chồng em”.
Anh chị ôm chầm lấy nhau, oà lên khóc thành tiếng.
EVERLASTING LOVE
One fine day, an old couple around the age of 70, walks into a
lawyer's office. Apparently, they are there to file a divorce.
Lawyer was very puzzled, after having a chat with them, he got
their story.... This couple had been quarreling all their 40 over yrs of
marriage nothing ever seems to go right.
They hang on because of their children, afraid that it might
affect their up-bringing. Now, all their children have already grown up, have
their own family, there's nothing else the old couple have to worry about, all
they wanted is to lead their own life free from all these years of unhappiness
from their marriage, so both agree on a divorce....
Lawyer was having a hard time trying to get the papers done,
because he felt that after 40 yrs of marriage at the age of 70, he couldn't
understand why the old couple would still want a divorce.
While they were signing the papers, the wife told the husband...
"I really love u, but I really can’t carry on anymore, I'm
sorry..."
"Its o.k., I understand.” said the husband. Looking at
this, the lawyer suggested a dinner together, just 3 of them, wife thought, why
not, since they are still gonna be friends.
At the dining table, there was a silence of awkwardness.
The first dish was roasted chicken, immediately, the old man
took the drumstick for the old lady.. "take this, it’s your
favorite.."
Looking at this, the lawyer thought maybe there’s still a
chance, but the wife was frowning when she answered.."
This is always the problem, you always think so highly of
yourself, never thought about how I feel, and don’t you know that I hate
drumsticks?"
Little did she know that, over the years, the husband have been
trying all ways to please her, little did she know that drumsticks was the
husband's favorite. Little did he know that she never thought he understand her
at all, little did he know that she hates drumsticks even though all he wants
is the best for her.
That night, both of them couldn't sleep, toss and turn, toss and
turn...after hours, the old man couldn't take it anymore, he knows that he
still loves her, and he can’t carry on life without her, he wants her back, he
wants to tell her, he is sorry, he wanted to tell her "I love you from
every corner of my heart"...
He picks up the phone, starting dialing her mobile number
number....ringing never stops.. He never stops dialing....
On the other side, she was sad, she couldn’t understand how come
after all these years, he still doesn't understand her at all, she loves him a
lot, but she just can’t take it anymore.... The mobile was ringing, she refuses
to answer knowing that its him..."what’s the point of talking now that
it’s over... I have ask for it and now I wanna keep it this way, if not I will lose
face.. "She thought...still ringing...she has decided to switch off the
mobile...
Little did she remember, he has heart problems...
The next day, she received news that he had passed away...she
rushed down to his apartment, saw his body, lying on the couch still holding on
to the phone...he had a heart attack when he was still trying to get through
her phone line....
As sad as she could be... She will have to clear his
belongings... When she was looking through the drawers, she saw a insurance policy,
dated from the day they got married, with the beneficiary being her... And
together in those file, there was this note...
"To my dearest wife, by the time you're reading this, I'm
sure I'm no longer around, I bought this policy for you, though the amount is
only $500,000.00; I hope it will be able to help me continue my promise that I
have made when we got married, I might not be around anymore, I want this
amount of money to continue taking care of you, just like the way I will if I
could have live longer. I want you to know I will always be around, by your
side... I love you."
Tears flowed like river.....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét