Có hai người bạn lâu ngày không gặp nhau. Một hôm, anh nọ đến thăm nhà anh kia. Mừng quá, anh bạn chủ nhà làm thịt ngay con gà để 2 người “lai rai” nói chuyện. Khi rượu thịt mang lên, anh nọ mời anh kia:
- Mời ông bạn dùng đũa! – ông bạn chủ nhà lên tiếng.
- Mời ông dùng trước, tiền chủ, hậu khách chứ!!!
Cứ thế, không ông nào chịu bắt đầu trước. Đói bụng, ông bạn là khách lên tiếng:
- Anh em mình cứ nhường nhau mãi thế này thì không biết bao giờ bắt đầu được. Tôi có sáng kiến thế này, tên tôi vần huyền, nên món nào vần huyền là của tôi, còn tên anh vần sắc thì món nào vần sắc là của anh. Tôi bắt đầu nhé: đờ- ui- đui- huyền- đùi, đến lượt anh!
- Ô kê, tới tôi, cờ - anh - canh - sắc - cánh, xong rồi, tới anh!
- Sờ - ươn - sươn - huyền - sườn..
Hết món cánh rồi, mà ông bạn chủ nhà chưa tìm ra thêm miếng nào có vần sắc nữa. Tìm mãi, tìm mãi, cuối cùng anh ta nhìn thấy chiếc phao câu, vội nhanh nhảu:
- Đây rồi, của tôi, đờ - ít - đít - sắc - đít, - và anh ta gắp món phao câu lên.
Anh bạn kia:
- Đờ - âu-đâu - huyền - đầu, Lờ - ong - long - huyền - lòng, mờ - ê - mê - huyền - mề....
Anh bạn chủ nhà không tìm thấy thêm món vần sắc nào, mà đĩa thịt gà thì đã vơi đi quá nửa. Đã thế rượu vào đã ngấm, và giọng anh cũng bắt đầu lè nhè:
- Hôm nay...là...là...may cho anh đấy!
- May cái gì? Tôi chưa hiểu?
- May cho anh đấy!
- Khổ lắm! Nhưng mà may cái gì cơ?
- May là hôm nay con vợ tôi nó làm thịt con gà trống. Chứ nó mà làm thịt con gà mái thì...có thêm một món vần huyền nữa cho anh nhậu, cắn ngập răng luôn!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét