Thứ Bảy, 22 tháng 7, 2017

TÂM SỰ

Ngày....tháng.....năm....
Đêm dài quá, trằn trọc mãi không ngủ được nên lồm cồm bò dậy ra khỏi giường, đi lấy chai nước uống.
Lúc đi lên liền phát hiện một con gián ngay bậc thang, bèn đi tới gần, ngồi xuống, vừa tu chai nước, vừa tán dóc với nó, kể ra hết những buồn phiền, những tâm sự giấu kín bấy lâu nay không kể cho ai nghe, nào là những áp lực trong công việc, nào là những bon chen trong đời thường, nào là chuyện gia đình, con cái, bạn bè…
Vừa kể vừa khóc, ướt hết cả một bậc cầu thang.
Sau đó mình đứng dậy đạp chết con gián, mặc dù mình không muốn chút nào.
Đành vậy thôi, không còn cách nào khác, vì cái tội nó ĐÃ BIẾT QUÁ NHIỀU về mình.

Nhân ngày Thương Binh Liệt sỹ 27/7 Xúc động bài thơ “TIẾNG HÁT GIỮA RỪNG”

Ai đã từng đọc “ Tiếng hát giữa rừng “ của Huỳnh Văn Nghệ chắc không khỏi thấy lòng mình đau đáu, nhức nhối tới tận tim gan. Trong chiến tranh vệ quốc, tại một trạm quân y trên đường hành quân, một thương binh trong tình trạng phải cưa một chân. Trong điều kiện giữa rừng, không thuốc gây mê, không có dụng cụ y tế tối thiểu để ca phẫu thuật diễn ra như bình thường. Dụng cụ để cưa chân anh chỉ là một chiếc ... “cưa thơ mộc”.
Để át đi nỗi đau, người thương binh đã hát vang, hát đi hát lại bài Quốc ca. Một sự chịu đựng phi thường rất đáng khâm phục, một thi tứ lạ đến lặng người. Bài hát hơn cả liều thuốc gây tê giảm đau giúp anh vượt qua nỗi đau thể xác để rồi hy vọng sau đó tiếp tục chiến đấu bảo vệ Tổ quốc.
TIẾNG HÁT GIỮA RỪNG (Huỳnh Văn Nghệ)
Ngựa bỗng dừng chân
Bên quân y viện:
Giật mình nghe tiếng
Quốc ca vang.
Phải chăng giờ chào cờ buổi sáng
Hay hội nghị cơ quan ?
Sao chỉ một người cất giọng
Hát đi rồi hát lại nhiều lần.
Xuống ngựa, buộc cương
Hỏi ra mới biết:
Bác sĩ đang cưa chân
Một chiến sĩ bị thương
Bằng cưa thợ mộc ...
Bác sĩ vừa cưa vừa khóc
Chị cứu thương mắt cũng đỏ hoe
Nhìn ảnh Bác Hồ trên vách tre
Anh chiến sĩ cứ mê mải hát.
Cưa cứ cưa, xương cứ đứt
Máu cứ rơi từng vết đỏ bông.
Hai bàn tay siết chặt đôi hông
Dồn hết phổi vào trong tiếng hát:
“Đoàn quân Việt Nam đi, chung lòng cứu quốc ...”
Đã hát đi hát lại bao lần
Vẫn chưa đứt xương chân
Vẫn chưa ngừng máu đỏ.
Vừa xong băng bó
Anh lịm đi
Hồi hộp cả núi rừng
Tiếng hát mới chịu ngưng
Ảnh Bác Hồ như rưng rưng nước mắt.
Trở lên yên ngựa đi từng bước
Cúi đầu nén nỗi đau thương
Nhưng lửa căm hờn
Bỗng dựng cao đầu ngựa dậy
Vang trời ngựa hí
Chí phục thù cháy bỏng tay cương.

TÌNH HUỐNG BẤT NGỜ

Cô vợ giấu chồng sang Singapore để thẩm mỹ, cô phải tốn một số tiền rất lớn để sau vài ngày biến thành một cô gái xinhđẹp, bốc lửa . Để chồng ngạc nhiên, cô trở về nhà mà không báo trước...
Vào nhà, cô tự tin nói với chồng đang tỏ vẻ nghi ngại :
- Sao, anh không nhận ra em à ?
Anh chồng ngẩn ra một lúc rồi ..hổn hển ,mừng rỡ :
- Mau vào đây...vợ anh đang không có nhà !!

Spelling mistake between WIFE and WIFI

A man received a message from his neighbor ... :"Sorry sir I am using your WIFE... I am using day and night ... I am using when you are not present at home... In fact I am using more than You are using...
I confess this because now I feel very much guilt...
Hope You will accept my sincere apologies "
... And the man shot his wife.......
Few minutes later he received another message :
Sorry sir, spelling mistake ... WIFI not WIFE!
Lỗi chính tả giữa chữ vợ (WIFE) và WIFI
Một người đã nhận được tin nhắn từ hàng xóm của anh ta... :" xin lỗi thưa ông tôi đang sử dụng vợ ông... tôi đang sử dụng ngày và đêm... tôi sử dụng khi ông không có ở nhà... thực tế là tôi sử dụng nhiều hơn ông sử dụng...
Tôi thừa nhận điều này bởi vì bây giờ tôi cảm thấy rất nhiều tội lỗi...
Hy vọng ông sẽ chấp nhận lời xin lỗi chân thành của tôi "
... và người đàn ông đã bắn chết vợ mình.......
Vài phút sau, anh ta nhận được một tin nhắn khác:
Xin lỗi thưa ông, tôi đã viết sai lỗi chính tả... thực ra tôi muốn nói là WIFI của ông, chứ không phải vợ ông (WIFE)!

VẬT THAY THẾ ĐÀN ÔNG

Một người đàn ông mang một cái hộp bên trong có một con muỗi đến bán ở chợ chim. Trên hộp ghi "Vật thay thế đàn ông". 
-Sử dụng nó như thế nào?, một người phụ nữ hỏi.
-Chỉ việc cởi quần áo ra và thả nó ra khỏi hộp. Nếu có gì không ổn, hãy gọi điện cho tôi. 
Khi về đến nhà, người phụ nữ cởi quần áo ra và mở nắp hộp, con muỗi bay ra và đậu trên trần nhà.
Người phụ nữ buộc phải gọi điện. Người đàn ông bán muỗi lập tức đến ngay, cởi quần áo và nói với con muỗi:
-Hãy chú ý nhìn nhé, đây là lần cuối cùng tao làm mẫu cho mày đấy!!!

Thứ Tư, 12 tháng 7, 2017

XUẤT KHẨU THÀNH THƠ

Một đôi trai gái chở nhau lên cầu ngắm cảnh. Chàng trai buột miệng: 
- Cuộc đời thật lắm tai ương.
Cớ sao anh lại dễ thương thế này!".
Cô gái cũng không chịu thua:
- Cuộc đời thật lắm éo le.
Cớ sao em lại kute thế này!
Một bà già đi ngang qua thấy vậy liền ứng khẩu:
- Cuộc đời đau khổ triền miên.
Đi đâu cũng gặp lũ điên thế này...!

KÝ ỨC THỜI CHIẾN TRANH

Thời chiến tranh phá hoại, trên các con đường ngoài Bắc chỗ nào cũng có hầm trú ẩn (tăng sê) để tránh bom bi, mảnh bom của Mỹ và mảnh đạn pháo của ta.
Một lần đang đi trên đường thì có báo động. Mọi người nhốn nháo tìm hầm "tăng sê" gần nhất để nhảy xuống. Một chàng trai sau khi yên vị trong một hố tăng xê thì, rầm một cái, một bà sồn sồn mặc váy đen nhảy xuống theo. Cái váy chụp hết lên đầu chàng trai tội nghiệp. Chàng trai hét lớn:
- Ôi cái bà già này, bà bà....
- Không phải máy bay bà già đâu chú ơi, máy bay F105 đấy - Bà già luyến thoắng trả lời.
- Ép ép (F) cái con khỉ, Bà quê Hải Phòng phải không?
- Oh, sao chú biết hay thế? Tôi đúng quê Hải Phòng đấy! Chú tài thật?!
- Tài tài cái giề ! Trong váy bà toàn mùi mắm tôm thôi ! Bà không quê Hải Phòng thì còn ở đâu nữa...!
.....
(TB: thời chiến tranh, miền Bắc VN chỉ có Hải Phòng là nơi sản xuất mắm tôm nổi tiếng cả miền Bắc thôi)